Ads-Top

Tôi chỉ làm thơ mỗi khi buồn
Thơ tôi buồn là vì tôi không vui
Một nỗi buồn mà tôi cố chôn vùi
Khi không vui nó lại tràn ập đến

Cố gói gém..nhưng không hết…
Cố hết buồn nhưng cũng chẵng vui hơn
Có phải chăng là vì quá cô đơn
Vì bản năng của tôi là như thế?

Tôi ước ao..một điều không thể
Thế gian ơi hãy quên tôi một ngày
Để tôi được làm những gì mình thích
Được tự do..tay nắm lấy bàn tay(em)..


Được tung tăng cùng những cánh chim bay
Để cuộc sống không còn những ràng buộc
Và vết thương không cần chẫ bằng thuốc
Mà bàng tình thương yêu của nhân đời

Tôi không thể gạt đi hết buồn vui
Bởi có buồn rồi mới vui lên được
Sống như vậy mới thật là cuộc sống
Tuy tôi buồn nhưng bao giờ khóc đâu

Thời gian lặng lẽ nhưng thật mau
Hành trang cuộc sống tôi mang ngày càng nặng
Hai buổi đến trường vẫn ngày mưa tháng nắng
Ánh hào quang le lóa phía chân trời

Tôi như một lữ khách giữa đời…
gối mỏi…!

Jimykotinhyeu*2008.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top