Ads-Top

GIÁ TRỊ CỦA MỘT CÂU NÓI DỊU DÀNG

Giá trị của một câu nói dịu dàng
Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp họ vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Đây là câu chuyện mà tôi được một nhà tỷ phú kể cho nghe...

Nhiều năm về trước, có một cậu bé mồ côi tên Jim, 12 tuổi, gầy gò. Jim sống lang thang, là đầu mối của mọi trò cười và trêu chọc của mọi người sống trong thị trấn. Không ai đối xử tử tế với Jim. Những nghi ngờ của mọi vụ ăn cắp hay rắc rối đều có tên Jim đầu tiên. Cậu chỉ nhận được những lời nói cay độc, nghi ngờ. Kết quả là Jim luôn lẩn tránh những người xung quanh. Cậu càng lẩn tránh, người ta càng nghi ngờ cậu.

Tài sản duy nhất của Jim là chú chó Tige, cũng luôn khép nép và lẩn tránh mọi người như chủ nó. Jim không đối xử thô lỗ với Tige, nhưng cậu cũng luôn dùng thứ ngôn ngữ cay độc mà mọi người dùng với cậu. Phần vì cậu đã quen với những ngôn ngữ đó, phần vì để trút đi mọi nỗi uất ức.

Một hôm, Jim thấy cô gái đang đi phía trước làm rơi một gói nhỏ. Cô cúi xuống nhặt thì một gói khác lại rơi khỏi tay. Jim chạy đến, nhặt hai cái gói lên đưa trả cô gái.

- Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt - Cô gái cười và xoa đầu Jim.

Jim hoàn toàn sốc. Đó là những lời nói tử tế đầu tiên cậu nghe thấy trong suốt 12 năm. Jim nhìn theo cô gái cho đến khi cô đi khuất.

Jim huýt sáo gọi Tige, con chó ve vẩy đuôi chạy tới bên. Cả chủ và chó đi vào rừng... Jim ngồi xuống cạnh bờ suối và trong đầu cứ vang lên: "Cảm ơn cậu bé, cậu thật tốt" - Jim cười một mình. Rồi cậu gọi : "Đến đây Tige". Tige chạy lại ngay, Jim xoa đầu nó và nói : "Cảm ơn mày ! Mày thật là tốt".

Tige rất phấn kích và ngạc nhiên. Tai nó vểnh lên, mắt hướng về phía Jim chăm chú, đuôi vẫy lia lịa. "Đến con chó cũng thích nghe lời nói dịu dàng" - Jim nghĩ và lôi trong túi ra một mảnh gương vỡ. Cậu bé thấy một khuôn mặt lấm lem. Jim rửa mặt thật cẩn thận. Sau đó, Jim lại nhìn vào gương. Cậu bé ngạc nhiên. Lần đầu tiên, cậu nhìn lên cao thay vì chỉ cúi mặt như mọi khi. Một cảm giác, cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy: cảm giác tự trọng.

Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời Jim hoàn toàn thay đổi bởi quyết tâm để xứng đáng với những lời nói dịu dàng.

Ngưng một lát, nhà tỷ phú tiếp tục nói: "Thưa các bạn, tôi chính là cậu bé đó. Thị trấn nhỏ mà tôi vừa kể đến chính là thành phố này 40 năm về trước. Cái cây ở đằng kia mà quý vị có thể thấy, chính là nơi một người phụ nữ đã gieo hạt giống đầu tiên của lòng nhân hậu xuống cuộc đời tôi. Mong sao ai cũng có thể làm được như thế". 

Như một giọt nước nhỏ làm tràn ly nước hạnh phúc nó sẽ tuôn đổ và sẽ không bao giờ ngừng chảy, chỉ là một lời yêu thương nhưng có thể đưa những người từ vực sâu u tối lên đến một chân trời mới. Chính lúccho đi là lúc nhận lại nhiều nhất, vậy tại sao chúng ta không cho đi những lời nói dịu dàng tràn đầy sự tốt đẹp, để cuộc sống chúng ta trở nên giá trị và thực sự ý nghĩa.

BÍ MẬT CUỐI CÙNG CỦA CHIẾC HỘP PANDORA
Lạc đà mẹ dẫn theo đàn con băng qua sa mạc hoang vu. Vì đã đi trong sa mạc nhiều ngày nên cả đàn rất mong được nhìn thấy màu xanh của cây cỏ bên rìa sa mạc.  
Mặt trời nung nóng từng hạt cát. Cổ họng lạc đà khô khát mà chẳng thể tìm thấy dù chỉ một giọt nước. Lạc đà có thể đi nhiều ngày trong sa mạc nhưng nếu thiếu nước quá độ thì chúng vẫn bị chết khát. Nước là nguồn sống và lòng tin giúp lạc đà băng qua sa mạc, thậm chí là mục tiêu sinh tồn. 
Lúc đó, lạc đà mẹ gỡ thùng nước trên lưng xuống: 
- Chỉ còn mỗi thùng nước này thôi! Chúng ta phải cố nhịn đến lúc cuối cùng mới uống. Nếu không, chúng tasẽ chết. 
Đàn lạc đà lại chậm chạp lê bước, và thùng nước kia trở thành niềm hy vọng duy nhất của chúng. Nhìn thùng nước, trong lòng những chú lạc đà con đều trỗi lên niềm khao khát được sống. 
Nắng nóng như thiêu đốt, một chú lạc đà con chịu đựng không nổi: 
- Mẹ ơi, cho con uống ít nước đi! - chú lạc đà con cầu xin.
- Không được! Nước này phải đợi đến thời khắc cuối cùng mới được uống. Bây giờ con vẫn còn có thể chịu đựng - lạc đà mẹ giận dữ nói.
Cứ như thế, lạc đà mẹ lần lượt từ chối lời thỉnh cầu của đàn con.
 Vào một buổi chiều, khi đàn lạc đà không thể chịu đựng cơn khát được nữa, chúng phát hiện ra lạc đà mẹ đã biến mất, chỉ còn thùng nước nằm trên cát với dòng chữ: 
“Mẹ không chịu đựng được nữa rồi. Các con hãy vác theo thùng nước này. Hãy nhớ, trước khi ra khỏi sa mạc thì không ai được uống! Đầy là mệnh lệnh cuối cùng của mẹ”.
Lạc đà mẹ vì sự sống của đàn con mà để lại thùng nước duy nhất. Mỗi chú lạc đà con đều kìm nén nỗi đau thương, thay phiên nhau vác thùng nước trên lưng. Không ai trong chúng dám uống một ngụm, vì chúng biết rằng thùng nước đó phải đổi bằng sinh mạng của mẹ chúng. 
Cuối cùng, đàn lạc đà cũng từng bước ra khỏi con đường chết, thoát khỏi sa mạc trong nỗi vui mừng đến rơi nước mắt. Đột nhiên, cả đàn nhớ đến thùng nước của mẹ. Chúng liền mở ra xem. Thì ra bên trong đựng toàn là cát!

Hy vọng là một yếu tố cơ bản tạo dựng thành công, là ngọn cờ dẫn lối chúng ta vượt qua phong ba bão táp. Nhắc đến hình tượng chiếc hộp Pandora chính là nhắc đến sức mạnh vô tận của niềm hy vọng. Chính hy vọng là bí mật để con người vươn đến sự thành công không giới hạn.
(Nguồn: Sưu tầm)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top